Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014

Thơ dịch: Tặng Người Yêu - E. Evtúshenko

Tặng người yêu (Thơ của E. Evtúshenko)

Người yêu ta hiểu cả
Như chưa ai hiểu được như vầy
Người yêu ta ôm ấp như thể
Chưa có ai ôm ấp thế này

Người yêu ta thường khóc thầm vụng
Giấu nỗi khổ riêng thôi
Người yêu ta là người lính thủy chung
Chờ đợi, như chưa ai trên đời

Người yêu ta không đòi hỏi nhiều chi
Chỉ cốt sao cho ta sống thực tình
Và nếu người yêu ta bỏ đi
Tức là ta tự lỗi một mình

Khi cầu phúc cho trận chiến nghĩa nhân
Người yêu cầu chúng ta dũng cảm
Và trên đời nếu thật có cả thần
Thì thần là nữ chứ không phải là nam


Dịch ngày 26 tháng 3 năm 1983

Thơ: Câu trách - ca nước lạnh

Câu trách - ca nước lạnh

Lần đầu một lần tôi bị lỗi
Gặp em tôi hẹn hai giờ chiều
Đúng hẹn vội vàng tôi bước nhanh
Nửa đường gặp tôi - thằng trời đánh
Nó bảo: "Gặp mày tao khoái biết là bao!"
Vào quán chuyện trò lòng nhấp nhổm
Mươi phút lửa đốt đành thoái thác
"Hẹn mày khi khác uống cà phê
Tao bận, bận lắm phải đi đây!"
Đến nơi em giận hờn trách nhẹ
"Đến muộn, để người ta chờ mãi!"
Hết hồn! câu trách - ca nước lạnh
Đầu u, tim đập, hai gối run
Cất lời không đặng, biết làm sao
Im lặng tôi nhìn em xin lỗi
Thầm nhắc trong tâm, tôi xin hứa
Một lần và chỉ lần này thôi!


02/11/1980 trên Lec-xi môn Vệ sinh ăn uống

Thơ: Đời Băng Giá

Đời băng giá


Tàu buồn trôi và tuyết rơi rền rĩ
Lòng buồn tênh thả hồn về dĩ vãng
Tôi xa em đã ba mùa băng giá
Tình lạnh lẽo vẫn mãi kiếp cô đơn
Ngọn lửa ấm nơi xa kia đang bốc
Cháy cho ai cho ta thấy tê lòng
Cũng ngày nào ta nhờ mi sưởi ấm
Sức thử phong ta khinh thường muôn sự
Nay tất cả chỉ còn trong tuyết phủ
Lũ ma quỷ nhởn nhơ trêu trước mặt
Sức trai hùng năm trước ta chẳng tha
Nhưng đâu nữa nay chỉ còn băng giá
Hỡi em yêu, hãy sưởi ấm cho ta!

Tháng 9/1980 trên tàu từ Len đến Kiev